Một điều khác tôi thích nữa về cái chuông này lắm, đó là nó dành cho tất cả mọi người. Cho một tình bạn vĩnh cửu, bạn hãy rung chuông hai lần. Cho một mối quan hệ giao hảo suôn sẻ, bạn hãy rung chuông một lần. Thế đấy, trong cuộc đời này, chúng ta còn có nhiều thứ hơn là tình yêu trai gái, đúng không?
Chẳng có mây ở đâu dày hơn những cụm mây lãng đang trôi trên bầu trời Cebu
Ở Cebu có một ngọn đồi xanh. Tên của ngọn đồi là The Bell, vì ở trên đỉnh của ngọn đồi xanh ấy, chẳng có gì cả ngoài một cái chuông và những cơn gió.
-----
Một trong những bộ film Hàn Quốc mà tôi yêu thích vô cùng là Windstruck (tên tiếng Việt là "Cơn gió yêu thương"), do "cô nàng ngổ ngáo" Jeon Ji-hyun thủ vai chính, được dựng từ năm 2004. Những ai lớn lên cùng thế hệ với tôi chắc đều biết bộ film điện ảnh làm mưa làm gió khắp màn ảnh châu Á "Cô nàng ngổ ngáo". Windstruck là tiền thân của "Cô nàng ngổ ngáo". Dĩ nhiên, đây hoàn toàn không phải là một bài viết bình luận film, cũng không lancer bộ film cũ rích này cho nhà đài. Tôi chỉ có thể viết về những cung đường tôi đã đi qua mà thôi. Ước gì ai đó khi đọc bài viết này của tôi, đã từng xem qua rồi bộ film Windstruck. Như vậy chắc bạn sẽ hiểu tôi hơn rất nhiều, và hiểu vì sao trên ngọn đồi xanh ấy có thật nhiều những cơn gió yêu thương.
Có một phân đoạn trong film, nam chính đã nói với nữ chính rằng, "Sau này chết đi, anh chỉ muốn hóa thân thành cơn gió, tự do tự tại bay đi khắp nơi". Lúc ấy, hai người cùng nhau lái chiếc xe jeep dọc ngang những vùng quê thanh bình Hàn Quốc, rồi đón những cơn gió lộng trên một ngọn đồi xanh. Sau đó thì anh ấy chết thật, và anh ấy cũng trở thành cơn gió thật. Cái chết của nam chính trong bộ film này "độc đáo" hơn những bộ film Hàn khác, chắc có lẽ vì thế mà tôi mới thích.
Lúc tôi cùng mối tình đầu của mình đến ngọn đồi xanh ở Cebu, trời lộng gió, xung quanh bốn bề là một Cebu chập choạng chiều hút mắt, tôi nhớ đến bộ film Windstruck dễ sợ. Rồi tôi "âm thầm" hỏi anh rằng "Nếu sau này anh chết đi, anh muốn hóa thân thành gì?". May quá, anh đã không trả lời "Cơn gió" nên thành ra mà giờ này anh vẫn còn sống nhăn răng. Nhưng bằng cách này hay cách khác mà chúng tôi vẫn xa nhau, chỉ có những cơn gió yêu thương thì vẫn mãi ở lại ngọn đồi xanh có quả chuông to.
Quả chuông to rung những âm thanh yêu thương ở ngọn đồi xanh
-----
Thành phố Cebu gần như chẳng khác gì đô thị Manila cả, có chăng chỉ là thoáng hơn một chút và kém bộn bề hơn một chút. Tôi tự hỏi, có phải vì mọi thứ thảnh thơi quá đỗi ở Cebu mà ở nội thành cũng không có nhiều điểm để tham quan lắm, ngoài những trung tâm mua sắm sầm uất, vừa túi tiền và đông nghịt người Hàn Quốc. À, người Hàn Quốc sinh sống ở Cebu đặc biệt nhiều đấy. Thế là The Bell trở thành một trong những điểm độc đáo hiếm hoi ở Cebu mà du khách nên đến vậy.
Cây cối và đủ loại côn trùng hoang dã xinh đẹp trên ngọn đồi
Chúng tôi bắt một chiếc taxi cũ kỹ lên đồi. Đường lên đồi không nguy hiểm nhưng ngoằn nghoèo và dốc đứng. Hai bên đường nhựa cây cối um tùm, thi thoảng mới có vài ba chiếc xe đi ngược chiều xe chúng tôi xuống đồi. Du khách đến The Bell chủ yếu để ngắm hoàng hôn của Cebu. Người ta bảo, ở cả quốc đảo Philippines này, chỉ có ở The Bell là nơi gần gũi với hoàng hôn nhất. Ai cũng biết, bầu trời không có tận cùng, nhưng buổi chiều hôm đó, đối với tôi thì bầu trời chỉ là một vòng tròn cam rực lửa bao quanh ngọn đồi trơ trọi và cao chót vót giữa trung tâm thành phố.
Tôi không rõ cái chuông ở ngọn đồi hay thậm chí là ngọn đồi đã có tự bao giờ. Chẳng có một bảng chỉ dẫn nào ghi về lịch sử của nó cả, tôi chỉ biết là nó đã ở đấy lâu lắm rồi, có khi 5-6 thế kỷ đã trôi qua không chừng. Họ chỉ bảo rằng, cái chuông này chứa đựng những âm thanh yêu thương. Tương truyền những cặp đôi yêu nhau đến đứng trước cái chuông này, hãy cùng nhau nắm lấy tay nhau, mặt đối mặt, tay còn lại cùng nhau rung quả chuông ba lần, âm thanh yêu thương của tiếng chuông sẽ hòa quyện hai con người vào làm một, cho một mối quan hệ mãi mãi trường tồn. Tôi cũng không biết "hướng dẫn sử dụng" này có đáng tin hay không, vì tôi và người yêu cũ đã không làm và chúng tôi xa nhau. Nhưng chắc chắn chúng tôi xa nhau không phải vì chúng tôi đã không rung chuông cùng nhau.
Một điều khác tôi thích nữa về cái chuông này lắm, đó là nó dành cho tất cả mọi người. Cho một tình bạn vĩnh cửu, bạn hãy rung chuông hai lần. Cho một mối quan hệ giao hảo suôn sẻ, bạn hãy rung chuông một lần. Thế đấy, trong cuộc đời này, chúng ta còn có nhiều thứ hơn là tình yêu trai gái, đúng không?
-----
Có một gia đình bản địa cũng đến thăm ngọn đồi. Ba và mẹ có một cô con gái sở hữu gương mặt lai xinh xắn vô cùng và ba chú chó. Cả gia đình nhỏ cùng bày biện dăm cái sandwiches, vài ba bình nước ép trái cây rồi ngồi đó nhâm nhi chờ hoàng hôn xuống. Hiếu động, cô bé chạy nhảy quanh ngọn đồi cùng ba người bạn bốn chân trung thành siêu quậy.
Sự sống động và bình yên tự nhiên cứ thế mà lẳng lặng song hành.
Sự sống động và bình yên cứ thế lẳng lặng mà song hành
-----
Khi hoàng hôn đã thật sự rời xa, Cebu lên đèn. Cảnh về đêm ở Cebu chắc không thể nào sánh nổi với thủ đô Manila, Hong Kong đông đúc hay Singapore hiện đại. Có chăng chỉ là sự nhấp nháy tĩnh mịch. Chúng tôi xuống đồi, tấp vào một nhà hàng Ý duy nhất trên đường, cũng là nhà hàng được Tripsadvisor đánh giá khá cao. Mọi thứ thật ngon miệng và hoàn hảo. Thú thật thì nó ngon hơn cả những nhà hàng ở Ý mà tôi đã trải nghiệm. Nên nếu có một lúc nào đó bạn cất công đến ngọn đồi The Bell, thì trên đường về đừng bỏ lỡ cái nhà hàng Ý duy nhất trên đường. Mà có khi, do cái nhà hàng ấy mà bạn mới cất công đến ngọn đồi The Bell đấy chứ. Bữa ăn cuối cùng ở Cebu ngon chi mà làm tôi quên mất cả tên nhà hàng rồi.
Khi Cebu lên đèn
-----
Chẳng có mây ở đâu dày hơn những cụm mây lãng đang trôi trên bầu trời Cebu, cũng chẳng có những cơn gió nào chứa đựng nhiều yêu thương hơn những cơn gió ở Cebu năm ấy.
-----
.::Nat & her journeys::.
Cebu, The Philippines, March '12
(Nội dung bài viết được chia sẻ bởi Nat Nguyen. Vui lòng ghi rõ nguồn gốc By Nat Nguyen hoặc www.vivavivu.com khi chia sẻ bài viết)