Bác bảo vệ đã cho chúng tôi đúng 5 phút. Thế đấy, chúng tôi đã mất 45 phút đi từ Luxembourg đến Abesses, và 45 phút về từ Abesses đến Bercy, chỉ để đánh đổi 5 phút cho Anh đọc to ba chữ "Anh yêu em" với tôi. Những điều lãng mạn này, không làm ở Paris thì làm ở đâu?
Những giọt nắng chiều ở vườn Luxembourg - chúng biết mình sắp tắt và chắc gì còn có cơ hội tỏa nắng ngày mai, nên hừng hực phát ra nốt những sức sống cuối cùng của ngày.
Tôi ngủ dậy muộn. Để dành Little Back Dress đã mang theo từ Việt Nam mà chưa mặc lần nào dạo vườn Luxembourg và làm những chuyện lãng mạn khác dành cho ngày cuối cùng ở Kinh đô Ánh sáng. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ quay lại Paris trong một thời gian rất ngắn, nên tôi cố nhồi nhét những địa điểm phổ biến vào cái danh sách đậm chất khách du lịch của mình, và trong đó có Jardin du Luxembourg. Khi đặt chân đến đó, tôi nghĩ rằng thật ra nó không phải một địa điểm dành cho du khách, chỉ vì cái tên Jardin du Luxembourg tự nhiên đối với tôi thân thuộc và quen tai đến mức tôi mặc nhiên hình thành nên việc vườn Luxembourg là một địa điểm tôi nên-đi (hoặc phải-đi). Vườn Luxembourg là một công viên to lớn - điều đó không có gì để bàn cãi. Tôi có cảm giác, dường như tất cả người dân Paris đều đang đổ xô ra Luxembourg để sưởi nắng, như thể họ phải tranh thủ hấp thụ nguồn Vitamin D dồi dào trước khi mùa đông lạnh lẽo ập đến, như thể Luxembourg là một bãi biển Địa Trung Hải phẳng mịn hơn là một khu vườn 400 năm tuổi cuối thu dần rũ tàn. Dẫu vậy hoa vẫn còn sặc sỡ lắm.
Rải rác quanh vườn là những cái ghế sắt thiếc có đôi chỗ hoen gỉ, xanh lục trầm trầm như màu những cái bao lơn cũ kỹ rất Pháp, và hầu như là không có một cái ghế nào trống. Người ta tranh nhau một chỗ đọc sách dưới ánh nắng ấm áp. Ở Paris, hồi lâu rồi đó tôi đã từng viết, chẳng có gì ngoài hoa và sách. Ở Luxembourg, hai thứ ấy thậm chí còn có rất nhiều. Tôi và bạn đồng hành của mình tìm được ba cái ghế trống, cởi hai đôi giày đi bộ ra mà duỗi thẳng chân lên một cái ghế, hai cái để ngồi, chúng tôi tựa vào thành ghế, mỏi thì chốc chốc đổi tư thế tựa vào vai nhau mà ngủ. Tôi cắm tai nghe Ipod, rồi tôi cảm thấy từng giai điệu trong Ipod thật chát chúa và chẳng phù hợp chút nào cho một chút chợp mắt xế chiều ở Luxembourg. Ở vườn, có hương hoa thoang thoảng, có gió thổi hiu hiu và tiếng chim ríu rít. Những hàng cây xanh rợp bóng chẳng ngăn chặn hết được những tia nắng ranh mãnh thi thoảng rọi hắt vào mặt chúng tôi, hay xuyên qua lớp ren đen phủ vai của chiếc Little Black Dress.
Ở Paris, người ta dường như chỉ có hoa và sách
Đi sâu hơn một chút nữa vào trong lòng Luxembourg, tôi thấy lũ trẻ đang được cho cưỡi ngựa (hoặc lừa). Những chú pony chân ngắn vừa vặn và ngoan ngoãn đi thành hàng cho lũ trẻ cưỡi - những nhà đua ngựa tương lai đầy triển vọng của nước Pháp - và đảm bảo chủ nhân 20-phút của chúng được an toàn. Lũ trẻ được đội nón bảo hộ đúng tiêu chuẩn, gương mặt đứa nào cũng toát lên một vẻ quan trọng đại sự. Tôi ngồi một mình ở băng ghế gỗ, đọc nốt cuốn sách của Banana Yashimoto sau khi các chú pony đã được thúc đít đi một vòng ra tận đằng xa. Ngồi bên cạnh tôi là một bà cụ có cháu nhỏ là một trong những đứa trẻ đang cưỡi ngựa và không nói được tiếng Anh. Bả hỏi tôi vài câu tiếng Pháp, đại loại là thế này:
"Cháu là người ở đâu thế?"
"Việt Nam ạ"
"Ah, Việt Nam. Đã kết hôn chưa?"
"Chưa bà ạ"
Và bà đứng dậy bỏ đi không nói gì. Hình như đây là một phân cảnh của cô Julia Robert trong Ăn, Cầu Nguyện, Yêu, hay là một dejà vu. Khi bà cụ ngồi cạnh hỏi cô đã kết hôn chưa, cô đã trả lời "Li dị" thì bà cụ đứng dậy bỏ đi một mạch. Trong sách thì họ nói với nhau bằng tiếng Ý.
Tôi lại chúi mặt vào cuốn sách của mình, nghĩ ngợi vẩn vơ về việc sẽ đưa con gái mình đến đây cưỡi những chú pony một ngày nào đó.
Có thể là một ngày nào đó tôi sẽ đưa con gái mình đến đây, rồi cũng đội cho nó chiếc nón bảo hộ cưỡi những chú pony trong vườn Luxembourg
Rời khỏi Luxembourg, chúng tôi ngu ngơ bắt tàu xuống ga Abesses và gặp ngay Bức tường "I Love You". Hôm trước khi rong chơi ở đồi Montmarte, tôi đã rất muốn được đến bức tường xem người ta thể hiện tình yêu bằng hơn 300 thứ ngôn ngữ khác nhau. Người ta bảo rằng, nếu Ấn Độ có đền Taj Mahal, Venice có Bridge of Sighs thì Le mur des je t'aime (Bức tường "I Love You") là thứ trang sức tình yêu mới mẻ của Paris - đặc biệt là khi những chiếc khóa uyên ương trên Pont des Arts đang bị dỡ bỏ dần để trùng tu.
Chúng tôi có 5 phút để vào chụp ảnh và đọc linh tinh trên mảng tường màu xanh cobalt chữ viết trắng in khảm tỉ mỉ. Chúng tôi cũng là hai người khách cuối cùng mà bác bảo vệ đồng ý cho vào. Chiếc cổng sắt lạnh lùng cọt kẹt khóa lại vào đúng 17h55, mặc cho một vài du khách đến sau nài nỉ. Bên trên cao nhất bức tường, góc trái, có dòng chữ "Anh yêu em". Những cành cây khẳng khiu xung quanh đổ bóng xuống mảng tường đượm buồn. 6h tối. Bác bảo vệ đã cho chúng tôi đúng 5 phút. Thế đấy, chúng tôi đã mất 45 phút đi từ Luxembourg đến Abesses, và 45 phút về từ Abesses đến Bercy, chỉ để đánh đổi 5 phút cho Anh đọc to ba chữ "Anh yêu em" với tôi. Những điều lãng mạn này, không làm ở Paris thì làm ở đâu?
Một góc nhỏ nhỏ ở Bức Tường "I Love You"
"Anh yêu em"
Buổi tối ở Chai 33, Bercy Village là một buổi tối vô cùng thú vị, chúng tôi gọi hết tất cả những món ăn xa xỉ trong thực đơn, hai chai rượu vang, một đỏ, một trắng. Bầu không khí xung quanh hiện đại, sôi nổi và căng tràn sức sống. Tôi không nhớ tôi đã gọi những món ăn gì, nhưng tôi nhớ chắc chắn đêm cuối cùng ở Paris năm ấy tôi đã ngồi cùng ai.
-----
.::Nat & her journeys::.
Paris, France, Sep '14
(Nội dung bài viết được chia sẻ bởi Nat Nguyen. Vui lòng ghi rõ nguồn gốc By Nat Nguyen hoặc www.vivavivu.com khi chia sẻ bài viết)