Thời gian không đủ lâu để có thể trở nên bản địa như những con người nồng ấm xứ Quảng, nhưng tôi biết có những điều nhỏ nhặt nên làm ở Hội An, nhất là đối với một cô gái. Có những điều Tripsadvisor khuyên bạn làm còn tốt hơn là tôi, nhưng đây chỉ là những trải nghiệm rất riêng của tôi đối với Hội An, không phải những lời khuyên như một cẩm nang du lịch Hội An; trong số đó, không ít những điều Tripsadvisor cũng không bao giờ biết được. Nhưng dĩ nhiên, bạn thì có thể.
Hình ảnh không bao giờ lẫn lộn của Hội An
Đi ngao du bốn bề, dừng chân ở Hội An cuối mùa hè năm ấy và quyết định bổ sung vào CV của mình một phần kinh nghiệm ở xứ Quảng là một trong những quyết định đúng đắn nhất mà tôi đã từng đưa ra cho chính mình. Bảy tháng ở Hội An không nhiều, nhưng đó là bảy tháng mà tôi đã sống trọn vẹn từng giây phút nơi phố cổ. Hội An là một nơi quả thật có một không hai ở đất Việt. Và điều đó làm tôi thực sự rất tự hào vì mình đã từng sống ở đây.
Thời gian không đủ lâu để có thể trở nên bản địa như những con người nồng ấm xứ Quảng, nhưng tôi biết có những điều nhỏ nhặt nên làm ở Hội An, nhất là đối với một cô gái. Có những điều Tripsadvisor khuyên bạn làm còn tốt hơn là tôi, nhưng đây chỉ là những trải nghiệm rất riêng của tôi đối với Hội An, không phải những lời khuyên như một cẩm nang du lịch Hội An; trong số đó, không ít những điều Tripsadvisor cũng không bao giờ biết được. Nhưng dĩ nhiên, bạn thì có thể.
—–
Tôi sẽ khuyên bạn đến quán Đá Trắng (White Marble) ở ngay góc Nguyễn Thái Học – Lê Lợi, chọn góc ở trên lầu và gọi ngay một tách trà gừng. Tôi chưa bao giờ uống thức uống nào khác ngoài trà gừng. Trà gừng ở đây pha rất ngon, họ bào gừng ra, bằm nhuyễn kỳ công nên nước rất đậm đà chứ không lạt thếch, nước sôi sùng sục đã đổ vào và mang ra ngay nên uống vào thì trà gừng nóng ấm thơm xộc lên đến tận mũi. Uống trà gừng ở Đá Trắng vào những ngày mưa dai dẳng tháng 11 lại càng thú. Đói đói thì gọi thêm một phần khoai tây chiên. Khoai tây chiên ở đây không dùng loại khoai tây mỏng, dài như KFC hay McDonald’s mà là khoai tây vườn trồng ở Hội An, mập ú nù và dày cơm, bày biện trên một cái thớt nhỏ xinh xắn lắm, ăn kèm với mayonnaise và tương ớt. Cái góc ngồi ở lầu một có thể nhìn xuống phố phường không kèn xe inh ỏi, chỉ có tiếng mời mọc vui tai tiếng Việt pha lẫn tiếng Anh bồi của cô bán thịt nướng bên đường. Ở Đá Trắng có những cái gối xanh, cam nổi bật trên nền tường vàng đặc trưng của Hội An, cái sàn gỗ, cái quạt trần, cái khung cửa sổ nâu đậm dễ thương không chịu nổi.
Tôi sẽ khuyên bạn đi bộ ra Hải vào một ngày nắng đẹp, chọn cái góc yêu thích rũ đầy dây leo xanh mướt mà viết những tấm bưu thiếp gửi về cho người thương. Thức uống và thức ăn ở Hải dở tệ nên tôi chỉ gọi một ly cam vắt không đá, không đường hoặc ly cafe sữa đá Việt Nam.
Ly trà gừng the nồng ở Đá Trắng
Hải cafe một ngày nắng đẹp
Sáng sớm tôi sẽ khuyên bạn ra xe bánh mì bà Lành ở trên Cửa Đại mà làm một ổ thập cẩm ngon thôi rồi. Mặc dù là một trong ba hàng bánh mì ngon nhất Hội An, bánh mì bà Lành cũng vẫn chỉ là một cái xe đẩy gọn ơ chứ không có cả cửa tiệm như bà Phượng hay Madam Khánh. Tối đến tôi sẽ ra cuối đường Trần Hưng Đạo mua một ổ bánh mì kẹp bánh chưng. Khi tôi kể về món này cho bạn bè và người thân tôi ở Sài Gòn, ai cũng nhăn mặt bảo cái món gì mà nghe thôi đã kỳ, nghe thôi đã thấy no. Mấy lúc đó, tôi chỉ cười cười rồi nói “chắc tại khẩu vị mình lạ nên có khi một tuần mình còn ăn hai ổ”. Tripsadvisor chắc chắn cũng không (biết mà) giới thiệu món này đâu.
Tôi sẽ khuyên bạn đến Hội An vào những ngày cận Tết, len lỏi vào những con hẻm nhỏ địa phương ở phố cổ xem người ta gói và nấu bánh chưng. Cả xóm cùng quây quần quạt quạt, thổi thổi cái bếp than và cùng canh bánh chưng chín. Tết năm đó tôi mang hai cái bánh chưng do một bạn nhân viên phố cổ tặng làm quà Tết về Sài Gòn, mẹ tôi bảo lâu lắm rồi mới được ăn lại bánh chưng ngon như vậy, từ khi bà ngoại tôi còn khỏe và hay gói, nấu bánh chưng cho con cháu ăn ngày Tết. Ở thị thành, cái nếp văn hóa đẹp đẽ ấy vậy mà đã dần tuyệt chủng, nên tôi mới gọi Hội An là chốn đặc biệt quá đỗi.
Tôi sẽ khuyên bạn đến Hội An vào những ngày mưa lũ và mặc áo mưa lội lụt bì bõm. Lụt ở Hội An chỉ có một ngày, một ngày rưỡi là nước rút, nên tôi có ít ỏi thời gian được sống lại tuổi thơ dầm mưa (không có cởi truồng) đã mất.
Chút hương Tết những ngày lập xuân ở Faifo
Mùa lũ về, nước sông Hoài lụt cả phố cổ. Mấy căn nhà bên bờ sông Hoài, nhà nào cũng có một chiếc ghe
Nếu bạn là con gái, tôi sẽ khuyên bạn mua những chiếc áo lụa vẽ tay điệu đà ở PaPillon Noir. Tôi thích PaPillon Noir ở chỗ đằng sau lưng mạc áo, chỉ có mỗi dòng chữ Made in Hoi An đơn giản. Bạn chẳng thể tìm được ở đâu tốt hơn Hội An những chiếc áo lụa cao cấp mát, mịn vẽ tay đặc trưng tỉ mỉ. PaPillon Noir thường không ra nhiều kiểu, mấy năm rồi tôi quay lại, hình như những chiếc áo lụa vẽ tay giản đơn không bao giờ lỗi mốt, mẫu của một, hai năm trước vẫn được treo trên giá.
Tôi sẽ khuyên bạn chỉ nên ăn mì Quảng và cao lầu ở Ông Hai mà không phải bất cứ chỗ nào khác; còn nếu có thời gian, tôi sẽ chạy xe ra ngoại thành Hội An độ 15 phút để ăn một tô mì đậm chất Quảng ngon không đâu bằng. Mì Quảng và cao lầu của mấy chỗ trong phố cổ mời mọc du khách thì có khi chẳng khác nào mấy loại hủ tiếu, phở ăn liền Vifon.
Nếu đi theo nhóm, tôi sẽ khuyên nhóm bạn cùng đi xem film ở cái rạp chiếu bóng duy nhất ở Hội An. Ở đây, họ chỉ chiếu những bộ film lỗi thời cũ rích hoặc những bộ film Sài Gòn, Hà Nội công chiếu cách đấy ba, bốn tháng. Cái thú của việc vào đây xem film là vì đây là cái rạp chiếu bóng cổ. Nếu bạn muốn biết xưa kia, ông bà, bố mẹ của chúng ta đã đi xem cine ở cái rạp ghế gỗ cọt kẹt, sàn đá nung, đèn tắt tối om om tất cả các lối đi, cái mùi cũ kỹ xộc lên tận mũi nó thế nào thì vào đây. Bên ngoài rạp còn bán những món ăn vặt như bánh phồng tôm, khô bò, kẹo ngọt, chewing gum, trà đá, nước ngọt, nước suối ướp lạnh. Tôi vô cùng cảm ơn Hội An đã bảo tồn cái rạp cine này đến tận bây giờ.
Tôi sẽ khuyên bạn ra An Hội lót dép ngồi bên dòng sông Hoài tối đã lên đèn. Hôm nào triều dâng cao, nước sông sóng sánh đánh vào bờ như chực trào lên, nhen nhóm lấn át đất liền. Rồi tôi sẽ cùng nhóm bạn gọi vài con khô cá, dăm ba ly nước mía và ngắm trăng tròn vành vạnh. Ở Hội An có 12 mùa Trung Thu. Ở Hội An, những đêm rằm hội bô lão tụ tập lại hát những bài hát bất hủ, có khi réo rắt như Khúc thụy du, có khi dỗi hờn như Ngàn thu áo tím. Những nốt nhạc nhảy nhót trong đêm tối Hội An tắt đèn, nhường ánh sáng cho trăng. Âm nhạc và vẻ đẹp của Hội An đánh bật mọi thứ tàn khốc khác của thời gian.
Hội bô lão tụ tập chơi đàn đêm trăng rằm, hồi tưởng về những gì tốt đẹp đã qua
Dạo bước phổ cổ những đêm trăng rằm như dạp bước trong dải ngân hà đầy sao ấy
Kết thúc một ngày, tôi sẽ khuyên bạn đạp xe quanh phố cổ tìm cho được một ly bia cỏ có giá 8.000đ (hồi đó nó chỉ có 5.000đ thôi) uống giải khát.
Tôi sẽ…
…
Trời ơi, Faifo ơi, bao giờ cho hết phôi phai?
—–
.::Nat & her journeys::.
Hoi An, Vietnam, 2011-2012, 2014, 2015.
(Nội dung bài viết được chia sẻ bởi Nat Nguyen. Vui lòng ghi rõ nguồn gốc By Nat Nguyen hoặc www.vivavivu.com khi chia sẻ bài viết)
Faifo ơi, bao giờ cho hết phôi phai?