Nhật ký về một ngày đẹp trời ở Kutná Hora

Nếu tôi có được đến Kutna Hora lần nữa, chắc cũng chỉ là vì cái nhà hàng cũ kỹ mang tên Dacicky – cái nhà hàng cổ to lớn, có nhà vườn, có những cái tách đĩa xinh xắn, bàn gỗ, ghế gỗ, lò sưởi hơi, những cô tiếp viên Tiệp bím tóc hai bên trong những bộ trang phục truyền thống. Tôi ghi nhớ rồi, số 8 Rakova, 284 01 Kutná Hora.

 

Bầu trời châu Âu những ngày lập thu đầy nắng là bầu trời đẹp đẽ nhất hành tinh xanh. Ngày tôi đến Kutná Hora, tiết trời dịu ngọt đến nỗi tôi không cần đến áo khoác như những ngày gió khô khốc trước. Tôi mặc mỗi chiếc áo thun tay lở trắng, choàng một cái khăn choàng cầu vồng nổi bật, quần jeans đen và boots mà hưởng trọn từng chút của thời tiết châu Âu – thứ mà tôi cho rằng dù có bao nhiêu tiền cũng không thể mua được ở Việt Nam.

Sáng hôm ấy, bọn tôi cũng đã bắt đầu ngày ngọt ngào lắm. Chị Anja làm bữa sáng tại gia cho bọn tôi với ngũ cốc trái cây sữa chua, bánh mì trứng chiên hành khô và chà bông Việt, thêm hai bình trà bạc hà và chanh gừng mật ong ấm bụng, bày biện tinh tế như những bữa sáng hoàng gia châu Âu. Bên bậu cửa sổ trắng, nắng khẽ khàng rọi qua cửa kính lấp lánh, con mèo Gandalf lông đen mịn màng chỉ chực nhảy lên bàn ăn vụng. Ở châu Âu, cái gì cũng đáng yêu thế này. Vậy đó, nên tôi cứ mãi gọi châu Âu là nhà.

Bữa sáng ngọt ngào kiểu được bày biện kiểu Hoàng gia do chị Anja Do làm cho bọn tôi

Mất độ hai tiếng hơn để chạy xe đến Kutná Hora. Trên đường đi, có phải chăng là vì Chúa Nhật nên sông trong hơn, cây xanh hơn, người đông đúc và thư thái hơn hay là vì châu Âu lúc nào cũng yêu kiều thế nhỉ? Kutná Hora hoá ra chỉ là một cái làng bé nhỏ thanh bình. Mọi thứ ở nơi đây yên ắng và trật tự đến nỗi tôi những tưởng không có người bản địa sống, hoặc có chăng họ chẳng bao giờ chịu ra khỏi nhà. Nơi đây không có nhiều địa điểm du lịch cho lắm, chủ yếu là nhà thờ. Bọn tôi quyết định chỉ xem Nhà thờ Xương và đi dạo lòng vòng hưởng cái không khí bình yên của làng quê Tiệp. Nhà thờ Xương được xây dựng để bảo tồn 40.000 cái đầu lâu mấy trăm năm tuổi. Đây là một trong 12 địa điểm được UNESCO công nhận ở Tiệp và thu hút tận 200,000 du khách hàng năm. Tôi đã không chụp hình phía bên trong nhà thờ nhiều lắm, vì tốt nhất cũng không nên chụp nhiều quá về những thứ liên quan đến người chết. Có chăng chỉ là vài tấm mang tính chất kỷ niệm. Nhà thờ Xương và đầu lâu nhưng không mang ý nghĩa tiêu cực và cũng không hề mang ý nghĩa ghê rợn một chút nào. Đây chỉ đơn thuần là một địa điểm lịch sử thanh bình của Tiệp mà thôi. Và chúng tôi đến Kutna Hora chỉ đơn thuần là nhìn nhận sự đến và đi thật nhẹ nhàng của cuộc sống mà thôi.

Bên ngoài nhà thờ là nghĩa trang chung của người dân sinh sống tại đây, thế hệ tiếp nối thế hệ. Thế giới của những người đã khuất ở Kutna Hora thanh thản lắm. Bọn tôi đi dạo một vòng nghĩa trang, trên những ngôi mộ chỉ thấy sự thanh thản tột cùng và một tình yêu thương trìu mến của những người đã sống, dành cho những người đã ra đi. Có một ngôi mộ còn để hẳn cả một bộ sưu tập mèo. Chắc hẳn, cố nhân đã từng yêu mèo lắm. Hoa tươi thì hiện hữu hầu hết. Bọn tôi có vài bận còn trêu nhau rằng, “khi nào chúng mình chết, ước gì chúng mình được yên nghỉ ở đây nhỉ”. Những bức tượng thánh, thiên thần, tượng Đức Chúa và Đức Mẹ cũng được xây dựng, tạc đẽo đặt khắp nghĩa trang. Những hàng dây leo xanh mướt mắt rũ tự nhiên bao bọc như những vầng hào quang chốn phàm trần. Bên ngoài nhà thờ, có vài ba băng ghế gỗ, hai ba quầy hàng lưu niệm và cây cối mọc dại xum xuê, tươi tốt. Bọn tôi đã tấp vào đây mua vài tấm bưu thiếp và một số đồ lưu niệm về...Praha với mức giá...rẻ bèo.

Những hàng lưu niệm yên ắng ở Kutná Hora

Cô chủ tiệm tốt bụng chỉ đường cho bọn tôi ăn trưa ở nhà hàng Dacicky ngon tuyệt cú mèo cách đấy tầm mươi mười phút chạy xe. Bạn này, nếu bạn có dịp nào đấy ghe thăm Kutná Hora, hãy vào ăn trưa ở Dacicky bạn nhé. Đây là bữa ăn Tiệp ngon nhất trong suốt một tuần ở Tiệp của bọn tôi đấy. Tôi gọi bữa ăn trưa của bọn tôi hôm ấy là một bữa a-la-carte-buffet thịnh soạn. Do muốn thử hết tất cả các món đặc sản Tiệp nên chúng tôi gọi gần hết menu và chia đều cùng nhau ăn. Có beer Tiệp nổi tiếng, có trà mật ong thơm, có đủ loại nước uống trái cây tươi mát, có ngỗng quay, có vịt xào, có bò hầm, có ngan ăn kèm với bánh mì Tiệp bùi bùi và các loại rau củ, salad chua chua lạ miệng.

Nếu tôi có được đến Kutna Hora lần nữa, chắc cũng chỉ là vì cái nhà hàng cũ kỹ mang tên Dacicky – cái nhà hàng cổ to lớn, có nhà vườn, có những cái tách đĩa xinh xắn, bàn gỗ, ghế gỗ, lò sưởi hơi, những cô tiếp viên Tiệp bím tóc hai bên trong những bộ trang phục truyền thống. Tôi ghi nhớ rồi, số 8 Rakova, 284 01 Kutná Hora.

Đó, Kutná Hora nhỏ xíu và im lặng lắm, ngoài vài ba cái nhà thờ tôn nghiêm và một cái nhà hàng nổi tiếng thì chỉ có những hàng cây dọc ven đường trải sỏi, giờ đã dần ngả màu đo đỏ lãng mạn vô cùng; chỉ có những cánh cửa nhà dân xanh lơ đóng cửa im lìm ngày Chúa Nhật; chỉ có các lá cờ xứ Bohemia-Moravia treo dọc dọc tự hào lắm - ở nơi đây, nhờ có chị Anja mà bọn tôi đã học được bao nhiều là điều hay ho về văn hoá Tiệp.

Một góc đáng yêu của Dacicky

Beer Tiệp nức danh thế giới

Trà gừng nóng ấm, thơm thơm

Bữa trưa thịnh soạn ở Dacicky

-----

Rồi bọn tôi lái xe đến lâu đài Kacina cách đó độ 30 phút. Xe băng băng qua những cánh đồng xanh rì, những hàng cây cypress thẳng tắp và những đụn rơm rạ vàng ươm như trong tranh vẽ.

Lâu đài nức danh xa hoa của vương quốc Bohemia năm nào được giao lại cho nhà nước quản lý gần đây thôi, nhưng những gì bên trong còn được bảo tồn khá tốt. Do không có nhiều thời gian nên bọn tôi chỉ có thể tham quan được các phòng ngủ và khu sinh hoạt của các bậc đế vương xưa. Kiểu kiến trúc bên ngoài khá hiện đại, nhìn trên hình tôi cứ ngỡ như là Nhà Trắng ở Washington ấy. Nội thất bên trong cái nào cũng giá trị và đẹp như mới. Từ những thứ nho nhỏ như cái máy may cổ, những chùm đèn, tấm gương hồng hiếm hoi đến những cái đầu hươu, tấm da gấu chiến tích đều mới một cách thách thức thời gian. Trải nghiệm văn hoá ở lâu đài Kacina là những kiến thức và bài học văn hoá hay ho quá mà chúng tôi đã vô cùng may mắn sở hữu trong những năm tháng thanh xuân.

Nắng dần tắt khi chúng tôi rời khỏi Kacina, chỉ còn lại màu thu quyến rũ trên nền trời trắng. Về lại đến Praha cũng là lúc hoàng hôn vừa đổ đỏ rực rồi tắt hẳn, tự nhiên tôi chẳng biết cảm kích cuộc đời này bao nhiêu cho vừa.

Bọn tôi kết thúc một ngày chẳng sớm, chẳng muộn bằng một bữa cơm Việt Nam xa xứ nồng ấm và thơm ngon. Chẳng món ăn nào hơn gạo trắng dẻo thơm và rau xào, gà luộc chấm nước mắm gừng xứ Việt

Đoạn đường êm dịu từ Kutna Hora đến lâu đài Kacina

Một phần của lâu đài Kacina

Nội thất bên trong lâu đài Kacina

Nền nã một sắc thu ở Tiệp

-----

Tôi thật sự cảm ơn những con người tốt bụng tôi đã có dịp gặp gỡ trong mỗi chuyến đi, lần này là chị Anja Đỗ và gia đình hiếu khách của chị ấy. Vô cùng!

-----

.::Nat & her journeys::.

Kutná Hora, Czech Republic, Oct ‘15

(Nội dung bài viết được chia sẻ bởi Nat Nguyen. Vui lòng ghi rõ nguồn gốc By Nat Nguyen hoặc www.vivavivu.com khi chia sẻ bài viết)