Trung Đông chỉ giỏi làm người ta lạc lòng……
Đường đến Banyan hẻo lánh, và đậm chất hoang mạc; sự sống của con người không tồn tại hai bên đường ngòai các đụn cát màu vàng đặc trưng và dòng xe lưu thông trên đường không ngừng nghỉ, thờ ơ.
Viết tặng những người bạn thân thiết của tôi, đang làm việc và sinh sống tại các Tiểu Vương Quốc Ả Rập (UAE) bao gồm Clarence & Adele Lemmer, Tim Hùynh, chị Dung Hùynh và Như Phạm.
Sáng mùa đông ở Trung Đông đáng yêu vô cùng. Trời se lạnh đủ để chòang khăn, mặc cardigan, mang boots và đánh tay cho nóng ấm rồi áp lên má. Tôi thức dậy và ra khỏi nhà khi Adele & Clarence vẫn còn ngon ngủ. Hai bạn chu đáo giao cả chìa khóa căn hộ và thẻ ra vào tòa nhà rất tự do nên việc tôi đi trễ, về sớm hay ngược lại đều chẳng phiền hà đến ai. Đi bộ ra đến Metro thì vừa vặn 08:10AM – giờ này xe điện đông nghịt người, phải đến cách Union Station chỉ còn 3,4 trạm mới có ghế trống cho tôi tạm ngồi xuống. Chỗ tôi ở cách Union Station tận 30 phút đi xe điện và tôi thì đang rất nghiện ngập album soundtrack của Catching Fire nên……kệ, hề hề.
08:45 gặp Tim ở trạm và đói meo, 2 đứa vừa hối hả đón bus, vừa “gặm” chili hot dog cay ơi là cay. Đến nơi thì phát hiện bus khởi hành lúc 09:30. Tòan dân “Slow Life” (*) chính hiệu mà sao lại vội vã hả Tim? Chuyến xe bus đến Ras Al Khaimah êm đềm và dễ chịu, Tim và tôi nói tòan chuyện film ảnh và nhân tình thế thái rất vô thường (và đến giờ tôi hòan tòan không nhớ chúng tôi đã nói gì, chỉ nhớ là cảm giác dễ chịu vô cùng – tạm gọi là “work free little talks”). Bus dừng lại tại mall (gần như là)duy nhất và lớn nhất của Ras City – hai đứa phải bắt taxi đến Banyan Tree Al Wadi. Đường đến Banyan hẻo lánh, và đậm chất hoang mạc; sự sống của con người không tồn tại 2 bên đường ngòai các đụn cát màu vàng đặc trưng và dòng xe lưu thông trên đường không ngừng nghỉ, thờ ơ. Vào trong khu vực của Banyan rồi vẫn phải đi mất một đọan khá xa mới đến resort. Lạc đà ung dung ăn lá cây, riêng lẻ và tạo thành nhóm, chẳng buồn quan tâm đến sự vận hành của vạn vật xung quanh. Thấy lạc đà thư thái như thế thì chắc trăm phần là phải ở sa mạc và Banyan thì thật thách thức tọa lạc ngay giữa lòng sa mạc cơ đấy. Resort biển là bình thường. Resort cát giữa mùa đông thế này mới chất!!!!
Chú thích thêm là vừa hôm qua tôi được Adele & Clarence dẫn đến Bab Al Shams Desert Resort vào giữa đêm mù mịt, nên chẳng thấy sa mạc đâu, chỉ tòan sân golf và sân tập bắn cung nhân tạo với đám cỏ xanh rì muớt mắt, điện đèn sáng choang nên Banyan mới thật sự là thứ tôi muốn khám phá.
Cơ sở vật chất và cách thiết kế resort nhìn chung chẳng khác nào các resort Ả Rập khác, thậm chí có phần “chìm” hơn so với các ông hòang resort trên thế giới và UAE nói riêng. Cả đọan đường dài hơn 2hrs xuống đây chỉ để gặp chị Dung và thật thỏa mãn khi được “chủ nhân” nhà hàng chính của Banyan mời ăn một bữa ăn Ả rập thịnh sọan đậm chất hòang gia. Hai năm trời ở dưới vùng đất này, tôi chưa bao giờ (muốn) thử lọai cơm Ả Rập – nay công đầu thuộc về chị Dung đã có công “khai sáng”. Một bữa ăn không hẳn là ngon tuyệt đỉnh nhưng đích thực là một trải nghiệm xa xỉ rất riêng của Trung Đông. Những câu chuyện xoay quanh đồng hồ, mắt kính, bão cát, vân vân và những tràng cười sảng khóai làm cho tôi có cảm giác khỏang cách không tồn tại, 8hrs bay từ Việt Nam đến Trung Đông chỉ là một con số đo lường vô hồn, những người bạn và các mối quan hệ được vun đắp lâu dần mới thật sự đáng kể!
Đích thân chị Dung lái buggy đưa tôi và Tim đi ngắm hòang hôn sa mạc. Thế này, trong những hành trình tôi đã đi qua, mỗi nơi có một điều thú vị vô cùng mà chắc chắn không nơi nào khác “đánh bại” được. Ví dụ, trăng rằm thì không đâu đẹp bằng Côn Đảo và hòang hôn thì không đâu hơn được Trung Đông. Thiên nhiên tuyệt vời thật, tuyệt vời đến mức dùng máy hình ghi lại đã khó, diễn tả bằng lời còn khó hơn bội phần. Banyan mang lại một quang cảnh hòang hôn đẹp nhất trong cuộc đời tôi (25 năm tính đến thời điểm tôi đã đến Banyan Tree) đã từng chứng kiến. Ngồi ngả người ở Safran Lounge uống cam ép (chua lè) và ngắm hòang hôn đã tắt, nhuốm lại trên bầu trời ba tầng khúc sắc màu rõ rệt, tạo nên một vầng hào quang sáng rực cả Trung Đông, bất kể là vào ngày có hoặc không trăng, làm cả một vùng sa mạc luôn luôn sáng hơn các nơi khác trên thế giới. Sao Hôm le lói sáng lấp lánh, mặc kệ cái sự lẻ loi đơn côi của mình khi các sao khác chưa xuất hiện kịp. Hai chú hươu con lon ton đến hồ nước rồi lại lon ton bỏ đi – chắc là lạc bầy. Hôm nay cả hươu, nai đều không đi thành đàn đến ăn cỏ và uống nước hồ, số tôi thật xui (buồn 5 phút). Vậy mà đã đủ mãn nhãn và mãn cả con tim. Banyan makes the whole trip worth.
Tôi nhớ thật là nhớ cuộc sống butler trước đây, ung dung tự tại và được hòa mình trọn vẹn vào thiên nhiên. Những nơi tôi đã đi qua và lưu lại, tuy có ngắn ngủi nhưng đáng nâng niu từng phút giây. Có giây phút lạc lòng ở Banyan, tôi nghĩ bồng bột đến việc đi lại con đường mình từng đi, thuyên chuyển đến Zigghy Bay để mà lại ngắm sa mạc và hòang hôn đẹp nghẹn lời, rồi thực tại lại lôi tôi đi.
Trung Đông chỉ giỏi làm người ta lạc lòng……
.::Nat & những chuyến đi::.
Ras Al Khaimah, UAE, Dec ’13.
(*): “Slow Life” là khẩu hiệu của chuỗi resort danh tiếng Six Senses, nơi cả tôi và Tim cùng công tác và quen biết nhau từ đấy.
(Nội dung bài viết được chia sẻ bởi Nat Nguyen. Vui lòng ghi rõ nguồn gốc By Nat Nguyen hoặc www.vivavivu.com khi chia sẻ bài viết)
Hoàng hôn không đâu đẹp bằng Trung Đông...
Tim trong ống kính panorama của tôi, ngày tàn hắt sáng tuyệt đẹp!
Nhấm nháp nước cam (chua lè) trong ánh chiều tà ấm áp
Bể bơi giữa lòng sa mạc - chỉ có thể là Trung Đông của tôi
Những nơi tôi đã đi qua và lưu lại, tuy có ngắn ngủi nhưng đáng giá đến từng phút giây...